Phi trường là nơi tui có nhiều cảm xúc và kỷ niệm, đặc biệt với Long Beach air port (nơi gặp ông Hai lần đầu) ...Rồi từ sau ngày đám cưới, tụi này làm quen với Long Beach, John Wayne airports trong các chuyến bay nội địa ...Bây giờ và tương lai tiếp nối, ông Hai phải đi xa hơn lên LAX bay đường international .
Sợ cảnh chia tay nơi phi trường, vì trên đường lái xe về nhà chỉ còn có mình tui, trống vắng điều hiu ....Hồi hộp, mừng rở khi đón chuyến bay anh về trở lại .
Hôm nay lại 1 lần nửa, cảm giác đơn độc lại xuất hiện khi anh đi xa ....Chợt nhớ lời bài hát "Độc Thoại (QB)" anh gởi (thay lời muốn nói)cho tui nghe để xoa dịu nổi nhớ nhung để mọi buồn phiền đều tan biến ....Tiếp tục mong chờ ngày anh về nhà
Thì em cũng có đôi lần
Cần riêng anh đấy thôi
Dù em như đám mây vàng vội vã
Gặp nhau bên nắng chân ngày
Tàn nhanh ôi quá nhanh
Mới đây mà ra đêm thâu
Có lúc nào anh thôi chờ trông
Có cách nào đem em gần nữa
Có bóng đêm nào dày hơn lúc nhớ tình?
Mái tóc nào bay tung hoàng hôn
Đây mắt nào đang tâm dìm mắt anh
Có lúc nào nguôi yêu người?
Tình anh như tiếng kêu thầm
Mà nghe vang suốt thôi
Rồi em cũng sẽ ân cần tìm đến
Rồi ta cũng sẽ không rời
Tình ta mong sẽ vui
Bao nhiêu cay đắng giấu kín
Có lúc nào anh thôi chờ trông
Có cách nào đem em gần nữa
Có bóng đêm nào đây hơn lúc nhớ tình?
Mái tóc nào bay tung hoàng hôn
Đây mắt nào đang tâm dìm mắt anh
Em không về sao người ơi?
Ngồi yên trong bóng in tường
Mà nghe tim vỡ đôi
Tình anh đang khát em kia người hỡi
Chờ em trông đứng trông ngồi
Gọi tên em suốt thôi
Bao nhiêu tăm tối cất hết